Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Chelsea vẫn ở đó.







“Hãy cho tôi một lời tuyên chiến hợp lý, tôi sẽ một mình đi đánh chiếm cả châu Âu”
-sưu tầm-




CHELSEA FOOTBALL CLUB


Mùa giải 2004-2005, bị loại bởi bàn thắng ma của Garcia tại bán kết


Mùa giải 2007-2008, nhìn đối thủ lên ngôi khi Terry và Anelka sút hỏng trong đợt đá luân lưu


Mùa giải 2008-2009, cay đắng bị loại bởi luật bàn thắng trên sân khách, những quyết định nghiệt ngã làm nên những nỗi đau nghiệt ngã….


….


Vốn dĩ tôi từng tự hỏi: Vì sao Chelsea phải chịu nhiều nỗi đau và bất công đến thế? Và công bằng là gì nếu như những gì Chelsea phải chịu xuất phát từ những sai lầm vô tình (hay cố ý) của những con người làm nhiệm vụ đem lại công bằng? Khi Chelsea bị ảnh hưởng bất lợi và rời cuộc chơi bởi những quyết định như thế, có ai lên tiếng bảo vệ và đồng cảm cho họ? Nhưng một khi họ được hưởng may mắn, người ta cứ làm ầm lên?


Thật ra đôi khi những thất bại tức tưởi kia cũng đem lại cho Chelsea những điều tuyệt vời khác. Chelsea gắn kết nhau như những người trong gia đình sau mỗi thất bại, và mỗi khi bước vào một chặng đường Champions League (CL) mới, niềm hi vọng về một cuộc “trả thù” ngọt ngào cho những bất công cứ mãnh liệt, làm động lực cho những đôi chân đang bị thời gian đeo bám.


Tuy nhiên, sẽ không ai nhớ đến người thất bại, dù bạn có là đội bóng xuất sắc đến cỡ nào. Và Chelsea, không muốn mãi là những người ngoài rìa của lịch sử.


Villas Boas được mời về Stamford Bridge để giúp Chelsea tìm đến ngai vàng châu Âu. Nhưng điều đó suýt trở thành thảm họa khi ông không phù hợp với bản chất của đội bóng Tây London. Lối đá tấn công toàn diện dồn Chelsea vào khủng hoảng trầm trọng. Vượt qua vòng bảng bằng trận đấu quyết định trên sân nhà. Hình ảnh các cầu thủ và ban huấn luyện ăn mừng như … được vô địch đem lại nhiều cảm xúc cho cổ động viên nhưng cũng thoáng mang đến nỗi lo: cứ đá theo kiểu vật vã thế này thì làm sao tiến sâu?


Nỗi lo ấy hiện thực hóa bằng trận thua 1-3 trên đất Ý. Và hi vọng mong manh nào cho cuộc lội ngược dòng khi mà The Blues rệu rã trong khủng hoảng và bất ổn nội bộ? Khi đó, Boas nói: Chelsea sẽ vô địch CL năm nay. Mata nói: Chelsea không bao giờ bỏ cuộc….Sẽ có những câu nói đầy ý nghĩa như thế nhưng bạn không bao giờ nhận ra nó nếu đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.


Sa thải huấn luyện viên đã quá quen thuộc ở Chelsea. Và việc Di Matteo lên tạm quyền vì Boas bị sa thải không làm cổ động viên Chelsea quá bất ngờ. Nhưng còn không bao lâu sau đó, Chelsea sẽ phải đá trận lượt về với Napoli….. thắng 2-0 là điều kiện tối thiểu, nhưng khi ấy hàng phòng ngự Chelsea vẫn chưa thể trở về là một lá chắn thép, và bị thủng lưới là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Huống chi Napoli là một đội bóng không dễ bắt nạt chút nào. Phải làm gì khi mà tỉ lệ thành công đang dần về 0? Là đối mặt và chiến đấu.


Chelsea đã làm như thế, đối mặt và chiến đấu. Vượt qua Napoli, Benfica và nhất là đội bóng số 1 hành tinh – Barcelona bằng cách ấy. Cho tới trước trận chung kết, hàng ngàn, hàng triệu người chắc chắn đã tự hỏi: vì sao Chelsea có thể làm được như thế? Làm sao khung gỗ của Cech (vốn đã mất đi chất thép kiên cường từ bao giờ) lại vững vàng như thế trước hàng công khủng khiếp của Barca? Và làm thế nào khi mà tỉ lệ cầm bóng luôn là một con số khiêm tốn, và dường như, tất cả những cầu thủ có mặt trên sân đều làm nhiệm vụ phòng ngự lại có thể ghi bàn trong một cơ hội hiếm hoi? Làm thế nào Chelsea có thể gỡ hòa 2-2 khi mà kịch bản bị dồn ép kinh khủng lại lặp lại và thủ quân John Terry lại bị đuổi trong giây phút đội nhà đang bị dẫn bàn? Nhưng Chelsea còn cả một đội quân trên sân, và nếu đã không thể trốn chạy, thì Chelsea sẽ đối mặt và chiến đấu như những chiến binh. Niềm tin vào một kết thúc có hậu cho những bất hạnh năm nào mãnh liệt như ngọn đuốc bất tử khi mà Messi đá hỏng quả phạt đền. Những nỗi đau ngày xưa, những bất công Chelsea hứng chịu năm 2009, sẽ không được phép trở về trong đêm Nou Camp ngày hôm ấy. Lampard, Cech hay Ivanovic hiểu điều đó hơn ai hết, và thật sự họ và các đồng đội đã làm được. Trái tim của những người đàn ông Chelsea chắc đã thình thịch nhịp đập của niềm hạnh phúc vỡ òa lúc Torres ghi bàn. Khi giấc mơ của đối thủ bị dập tắt, ta biết, giấc mơ của ta đang bay về đích. Nỗi đau sẽ không bao giờ quên được, nhưng niềm vui có thể làm nó được xoa dịu. Đêm hôm ấy, Nou Camp ngập niềm đau của người Barca. Nhưng lan tỏa niềm hạnh phúc ngọt ngào của số ít những con người Chelsea. Và ngày mai, chúng ta sẽ lại có cơ hội đòi lại vinh quang…




Giấc mơ sẽ lại bùng cháy một lần nữa

Chelsea giành cúp FA ít ngày trước khi hành quân đến Đức. Nhưng sau chiếc cúp ấy là bao nỗi lo lắng. Chelsea chính thức kết thúc Ngoại hạng Anh với vị trí thứ 6, nghĩa là, nếu họ không vô địch cúp C1, mùa sau sẽ chẳng còn cái tên CHELSEA FC khi bốc thăm chia bảng CL. 4 cầu thủ trụ cột bị treo giò. Và không một ai muốn một trong số họ vắng mặt ở trận chung kết đầy cảm xúc. Cahill và Luiz vốn không phải là một cặp đôi ăn ý, hơn nữa tin đồn cả hai rất ít khi nói chuyện cùng nhau đã làm dấy lên lo lắng về một tập thể không đoàn kết. Phải đá trận đấu quan trọng nhất mùa giải trên sân của đối thủ, nếu không có cái đầu lạnh và tinh thần quả cảm, Chelsea chắc chắn sẽ thua cuộc. Những tin đồn về việc Drogba hay Di Matteo sẽ ra đi dù kết quả trận chung kết có như thế nào làm lòng người không yên. Phía đối thủ thì hết ông chủ tịch đến cầu thủ đánh đòn tâm lý với những phát ngôn không hiền hòa nhằm vào Chelsea. Và nỗi ám ảnh kinh hoàng về loạt sút penalty: điểm yếu của Chelsea gần một thập kỉ qua. Bên kia, Neuer được mệnh danh là vua bắt phạt đền. Đêm trước cuộc chiến, người người nhộn nhịp, chỉ có Chelsea im lặng đến khó hiểu. Không lên tiếng đáp trả bất kì phát ngôn nào bên Bayern, Chelsea âm thầm đến Đức và xuất hiện trên sân Allianz Arena.


Chelsea xuất hiện trên sân Allianz Arena, với Lampard mang băng đội trưởng. Terry không được đá, nhưng anh vẫn hiện diện bên đường piste, là niềm cổ vũ lớn lao cho đồng đội. Đêm Allianz Arena, Chelsea chiến đấu cho sự sống còn của cả một mùa giải, nếu thắng, chúng ta sẽ có tất cả…




Đội hình ra sân trong trận đấu lịch sử

Lực lượng bị thiếu hụt đến nỗi hai cầu thủ vừa bình phục chấn thương phải vào đá chính ngay, và cầu thủ trẻ trẻ Bertrand từ vị trí hậu vệ sở trường được đôn lên đá tiền vệ cánh, ngay lần đầu đá CL. Nhìn và đối chiếu, người ta bất an cho Chelsea. Nỗi bất an còn bùng nổ khi Bayern vượt lên ở phút 83, 10 phút tử thần trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng với Chelsea. Đến phút này rồi mà vẫn để thủng lưới, Chelsea ơi, đang tự dồn mình vào chỗ chết phải không? Tôi không rõ cảm giác của mình lúc đó, chỉ biết mình đã cắn môi cho nước mắt ngừng chảy. Fan Chelsea, đau đớn niềm đau năm nào…. Tôi ngẩng mặt lên cao và nghĩ: chẳng lẽ những cố gắng đến kiệt sức trước đó của Chelsea kết thúc bi kịch như vậy?


Nhưng các cầu thủ Chelsea thì không có thời gian mà làm như tôi. Họ phải tiếp tục chiến đấu, chiến đấu cho những cầu thủ không được đá vào hôm ấy, chiến đấu cho cả hàng triệu con người yêu màu áo xanh…


Nếu Terry không có cơ hội để sửa chữa sai lầm vào đêm mưa Moscow thì Drogba lại khác, anh đánh đầu gỡ hòa cho Chelsea, nhưng là bàn thắng đem lại chiến thắng cho Chelsea. Lí do đơn giản vì anh đã cho tất cả người Chelsea thấy: đó, chúng ta vẫn còn cơ hội và chúng ta có thể làm được tất cả. Niềm tin có thể dẫn lối con người đến với vinh quang. Niềm tin hi vọng tỏa sáng như ngàn sao sau cú phạt góc của Mata. Và Chelsea đã vững tin…


Drogba mang lại niềm tin mạnh mẽ cho tất cả phần còn lại của Chelsea. Và đến khi anh sợ hãi, anh đã được đồng đội của mình truyền lại niềm tin. Cech cản phá thành công quả phạt đền của Robben sau khi Drogba phạm lỗi với Ribery trong vòng cấm. Một khi các cầu thủ Chelsea đã mang niềm tin để kéo nhau lại gần hơn, không có gì làm thay đổi hi vọng vào một chức vô địch đẹp như mơ cho chúng tôi.






Petr Cech-người gác đền vĩ đại

Không có gì làm thay đổi hi vọng vào một chức vô địch đẹp như mơ cho chúng tôi, dù Mata đá hỏng trong đợt luân lưu đầu tiên. Mata bé nhỏ vẫn còn những đồng đội khác, vẫn còn Cech. Và họ đã giúp anh quên ngay cảm giác tội lỗi khi lần lượt giúp Chelsea vượt qua đợt sút luân lưu thần thánh. Tôi đã thấy, trong những giây phút ấy, những khoảnh khắc đặc biệt: Mata ngồi bệt xuống sân vì buồn rầu và lo lắng, Luiz ngồi phía sau ôm vai anh, bên ngoài, các cầu thủ còn lại hồi hộp ngóng theo từng lượt đá, thậm chí không kìm nổi cảm xúc khi Olic và Schweinsteiger đá hỏng, ù té chạy ra gần giữa sân…. Và khi Drogba thực hiện cú sút đưa Chelsea đến thiên đường, tất cả đã ào ra ôm chặt Cech và Drogba. Luiz thì khóc như đứa trẻ, lần đầu tiên thấy anh khóc...




Luiz bật khóc trong ngày Chelsea lên ngôi 


Tôi đã thoáng nghĩ: Nếu đây là cuộc chiến để chữa lành vết thương ngày xưa, thì những cầu thủ thế hệ vàng có lẽ hiểu và quyết tâm hơn ai hết. Còn với Luiz, Cahill, Mata, khi ăn mừng còn chưa hôn vào logo Chelsea vì tình yêu các anh dành cho Chelsea chỉ đang ở mức nuôi dưỡng lên từng ngày, thì liệu có vì Chelsea mà sẵn sàng chiến đấu hơn những gì các anh có không? Và sau trận đấu, tôi đã hiểu. Khi... Nhìn cách Luiz phát khóc quỳ gối giơ hai tay lên trời cầu nguyện, nhìn cách anh nhún nhảy theo điệu nhạc “Blue is the color” dù đã rất mệt sau trận đấu căng thẳng, nhìn cách anh hát giao lưu với fan trong lúc diễu hành. Chợt hiểu lắm lúc những tình yêu còn non trẻ như Luiz dành cho Chelsea cũng mạnh mẽ biết bao. Và một khi những tình yêu gạo cội của thế hệ vàng sắp qua và tình yêu mới của lứa tài năng mới đồng điệu, không gì ngăn cản The Blues thực hiện ước mơ chinh phục đỉnh cao châu Âu.


Chiếc cúp mơ ước đã về tay. Và đánh dấu sự kết thúc của một thế hệ. Drogba rời Chelsea. Bộ tứ huyền thoại Terry-Lampard-Drogba-Cech giờ chỉ còn 3. Nhưng rồi sau đêm ấy, người hâm mộ vẫn hi vọng về một đêm kì diệu khác nữa, đêm mà những cầu thủ thế hệ kế tiếp tỏa sáng và đem về cho Chelsea những chiếc cúp C1 khác…


Ngày 19/5 ấy, tôi chợt nhớ về những con người cũ: Mourinho, Người Đặc Biệt đã nói sau khi Real bị loại: ông muốn Chelsea vô địch vì trong tim ông, Chelsea chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Và ông có biết, ông cũng đóng góp nền mống vào thành công hôm nay của Chelsea không? Và tôi lại nhớ Ballack, tôi muốn anh ở đây, hòa vào dòng áo xanh kia, Chelsea vẫn còn nợ anh một chiếc cúp C1…


Quay trở lại câu chuyện về nhà vô địch, Di Matteo đã trở thành huấn luyện viên huyền thoại không chỉ ở Chelsea mà còn cả thế giới, là người đóng thế vĩ đại khi chỉ dẫn dắt 21 trận nhưng đã đem về 2 chiếc cúp danh giá cho câu lạc bộ. Nghĩ về thành công của ông, tôi lại nghĩ đến một khía cạnh: ông vốn từng thi đấu cho Chelsea, đủ hiểu phong cách và linh hồn của Chelsea để hình thành lối đá cho đội bóng. Chelsea dường như chỉ hòa hợp với những ai thấu hiểu lòng mình: phòng ngự chặt chẽ, tấn công sắc bén.




Di Matteo-người đóng thế hoàn hảo
Chelsea đã về đích như thế. Trong đêm Munich ngày hôm ấy. Và để kết thúc một chặng đường đã qua, chỉ có thể nói: chiến thắng của Chelsea được dệt nên từ những niềm tin mà người Chelsea truyền cho nhau. Các cổ động viên Chelsea đã luôn ở bên đội ngay những lúc khó khăn nhất, và dù luôn bị cho là kẻ dưới, họ vẫn tin tưởng các cầu thủ con cưng; Mata đã truyền niềm tin trở ngược lại cho các cổ động viên và cho các đồng đội khi phát biểu rằng: Chelsea sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đổi lại, khi anh đá hỏng quả pen đầu tiên, các đồng đội đã ở bên và truyền cho anh niềm tin: vẫn có Luiz chạy lên an ủi anh, vẫn có Cech cản phá các trái pen của Bayern, vẫn còn những Lampard, Cole, Drogba giúp anh hoàn thành những lượt đá còn lại; Drogba mang niềm tin từ bàn gỡ hòa cho Chelsea và Cech cho anh niềm tin từ cú cản phá thành công quả đá của Robben; Terry đã mang niềm tin tới cho Chelsea khi anh vẫn cố gắng thi đấu ở tứ kết dù bị nứt xương sườn, và lúc anh bị thẻ đỏ, các đồng đội mang cho anh niềm tin rằng Chelsea có thể thi đấu xuất sắc dù không có anh với trận hòa không tưởng ở Nou Camp và trận chiến quả cảm tại Allianz Arena. Chelsea, trao niềm tin cho nhau, để cùng nhau bước tiếp. Ngày tháng qua đi, các cầu thủ rồi sẽ ra đi, huấn luyện viên rồi sẽ thay đổi, nhưng Chelsea vẫn ở đó, và tình yêu của tôi vẫn đặt vào nơi màu xanh ấy….








Tình yêu cho Chelsea….
Trích : CFCVN

0 nhận xét:

Đăng nhận xét